Long Tán lão nhân lui lại ngắm nhìn chàng:
- Tiểu tử... ngươi là... ngươi...
Phàn Nhất Chi phẩy nhẹ cái quạt bồ phiến của TỔ Di Khánh nghiêng mình:
- Ða tạ nhị vị ân nhân, vãn sinh là Phàn Nhất Chi.
Long Dực trố mắt nhìn chiếc quạt trên tay chàng:
- Tiểu tử là người có quan hệ gì với Cái Bang Ðộc Cước TỔ Ðại?
Chàng mỉm cười:
- Chăng quan hệ gì, vãn sinh không hề biết TỔ Ðại là ai.
Long Tán gằn giọng:
- Ðừng qua mắt mỗ gia, nếu không quan hệ cớ gì tiểu tử có quạt bồ phiến gia bảo nhà họ Tổ?
- chuyện rất tình cờ, vãn sinh bị nhốt chung với lệnh nam của TỔ Ðại là Cái bang thiếu chủ TỔ Di Khánh. Rủi thay thiếu chủ mệnh vong nên di mệnh lại quạt bồ phiến cho vãn sinh. Không ngờ đây là gia bảo của Cái bang, vãn sinh sẽ đem trả lại cho Cái bang khi có cơ hội.
Long Tán gật đầu:
- Hãy tạm tin lời tiểu tử. Cớ sao tiểu tử bị TÔ Tử Kiệt nhốt dưới hầm sâu?
Không muốn thố lộ chuyện Càn Khôn Yếu Quyết của gia tộc mình với người lạ, Phàn Nhất Chi nói thác:
- Vãn sinh cũng không rõ nguyên do, có lẽ do vãn sinh lỡ ra tay giúp TỔ thiếu chủ chăng?
Long Tán cười "hừ" trong mũi:
- Trợ giúp TỔ thiếu chủ? Nghĩa là tiểu tử võ công cũng vào hạng đại gia vì TỔ thiếu chủ danh trấn giang hồ với Cái Bang Di Công cần gì kẻ tầm thường trợ thủ?
Phàn Nhất Chi chối biến:
- Vãn sinh thực không biết gì nhiều, may mắn nhằm lúc TỔ thiếu chủ bị TÔ Tử Kiệt ám toán, đứng ngoài cuộc nên thấy rõ hơn, tình cờ ra tay giúp thiếu chủ, đâu dám so võ công đại hạn với Cái Bang Di Công?
Long Dực nóng nảy:
- Thôi đừng nói nhiều, hãy xem quyền đây!
Quyền của y đến trước khi lời dứt, đánh tả quyền thăng tới theo chiêu Quan âm Hiến Thụy, còn hữu quyền cong lại thành tráo móc ngược lên thành thế móc câu vào hai nơi khác nhau.
Thực tình Phàn Nhất Chi nếu kể về võ công quyền cước rất kém, may mắn trên tay chàng đang cầm chiếc quạt bồ phiến, chàng cụp lại biến thành kiếm điểm liên tiếp ba chiêu Vũ Quá Thiên Thanh như chớp nhoáng vào ba yếu huyệt trên ngực Long Dực, kiếm đi rất mau và biến chiêu cũng rất mau vì Huyền Công kiếm pháp lấy sự ảo diệu làm chủ, chưa chạm vào người Long Dực, cán quạt như mũi kiếm đã xoay thế đánh liên tiếp vào đỉnh đầu đối phương.
Long Dực thu quyền về mau không kém, y nhảy vọt lui lại sau để tránh chiêu thế của chàng, miệng kêu lên:
- ái chà! Sư huynh! Xem chiêu pháp lạ lùng lắm.
Tuy xưng tụng như vậy nhưng Long Dực vốn là người nóng nảy, y không chịu thua ngay, thân thủ lui lại hai bước nhưng rồi tiến lên ba bước liền, lần này không ra quyền nữa, y xòe rộng bàn tay thành chưởng đập xuống tỳ bà cốt của Phàn Nhất Chi. Lần này công lực y phát ra đến sáu bảy thành tạo nên tiếng gió u u rất mạnh.
Phàn Nhất Chi xòe quạt lên che tỳ bà cốt vì nếu bị đánh trúng huyệt này, chàng biến thành kẻ tàn phế liền.
Long Tán có vẻ không đồng ý với sư đệ, y quát:
- Sư đệ chớ... chớ...
Tiếc rằng lời can của Long Tán hơi chậm, chưởng đã đập vào quạt bồ phiến nghe "ro ẹt" một tiếng, Phàn Nhất Chi đứng không vững phải lui lại ba bước lảo đảo muốn té gục.
Long Dực hình như cũng kinh ngạc vì nội công chàng yếu quá, y dơ tay đỡ vòng lấy lưng chàng, ấp úng:
- ủa, tiểu tử không biết võ công thật sao?
Thì ra Long Dực nghe chàng nói: "vãn sinh thực không biết gì nhiều' cứ tưởng chàng tự khiêm khiêu khích anh em y, không ngờ qua vài chiêu thử chưởng lực y mới biết chàng nói thực nên đổi thái độ ngay.
Long Tán lấy tay áo rộng chùi mấy vết máu vừa trảo ra Ở mép chàng:
- Nhìn huyệt Thái Dương ta biết tiểu tử này nội hầu không có bao nhiêu thật định lên tiếng can đệ nhưng chưa kịp. Thôi, chúng ta đã giải thoát cho tiểu tử rồi, nay đi đâu tùy ý.
Phàn Nhất Chi phân vân:
- Vãn sinh mang ơn cứu mạng của nhị vị, hôm nay bốn bể không nhà, biết về đâu? Hoặc là xin nhị vị cho theo cùng.
Long Tán nhường cặp lông mày:
- ủa! Tiểu tử không còn gia phụ gia mẫu gì ư? Ðã bao nhiêu tuổi rồi?
- Vãn sinh mới mười tám. Gia mẫu mất đã lâu, còn gia phụ cũng qua đời không lâu...
Không nghe Long Tán nói gì cả, ông quay sang bảo Long Dực:
- Hãy đến CỔ Phật lâu!
CỔ Phật lâu là cái lầu bát giác nằm Ở trong góc cuối cùng của Tử Chiêm viện, tuy chiếm một diện tích rất khiêm nhường nhưng lại được bài trí lộng lẫy hơn bất cứ nơi nào trong viện này, chắc vì TÔ Tử Kiệt là một Phật tử chân thành?
Giữa CỔ Phật lâu là một tượng Phật Di Ðà rất lớn cao hơn cả đầu người thật hai bên có đặt hai tượng Phổ Hiền và Ðịa Tạng nhỏ hơn một chút, bên hữu là tượng Văn Thù cưỡi trên lưng con sư tử xanh mặt rất hung dữ.
Long Tán và Long Dực đến dưới chân lầu. Long Tán phất ống tay áo thi triển khinh công vọt thân lên cái lan can rộng. Long Dực định phi thân theo sư huynh nhưng y quay đầu lại vẫn thấy Phàn Nhất Chi lên đêo theo sau, y kinh ngạc:
-ủa! Tiểu tử theo chúng ta thật ư?
Phàn Nhất Chi cung kính:
- Xin tùy lượng ân nhân.
Long Dực bấu ấy vai chàng thi triển khinh công đại hạng đẩy chàng lên theo lên CỔ Phật lâu.
Vừa đặt chân lên mặt sàn gỗ, Long Dực khịt mũi một cái thảng thốt:
- Sư huynh, nơi Phật điện mà sao có mùi chi phấn thế này?
Long Tán lấy làm lạ, tập trưng khứu giác:
- Ừ sư đệ nói phải đấy, ta cũng đang ngờ đâu đây có mùi gì lạ, không ngờ là mùi chi phấn nữ nhân.
Long Dực chỉ tay về phía tượng Vân Thù Sư Lợi bồ tát ngồi chễm chệ trên lưng con thanh sư to lớn:
- Mùi chi phất phát ra từ chỗ ấy. Sư huynh hãy thử xem.
Long Tán tiến đến tượng Văn Thù.
Năm móng của con sư tử rất lạ, hình như hơi rời ra với cái chân chắc nịch to lớn Phàn Nhất Chi chưa hề hỏi tên A ca về cái CỔ Phật lâu này, nhưng chàng đã kinh nghiệm bị rơi xuống VÔ ảnh La một cái bất ngờ nên thận trọng nó i:
- Trong Tử Chiêm viện này vãn sinh e rằng chỗ nào cũng có thể có cơ quan bí mật. Xin nhị vị cẩn trọng.
Long Tán quan sát chung quanh rồi nói:
- Chúng ta ra ngoài hành lang để thử xem.
Cả ba lại lui ra hành lang.
Sẵn cầm trên tay chiếc khoeo kim loại do Phàn Nhất Chi lúc nãy bắn lên, Long Tán đứng cách xa bốn trượng vung tay bắn đúng vào móng chân cái của tượng con sư tử xanh.
Quả nhiên có tiếng chuyển động.
Bức vách gỗ sau lưng tượng Văn Thù bồ tát như được mở ra để lộ một căn phòng kín. Long Dực suýt xoa:
- ái chà! Tên TÔ Tử Kiệt này làm trò ma quỷ gì đây?
Long Tán định phi thân vào nhưng Long Dực đã kịp níu lấy áo sư huynh:
- Không được, sư huynh không thấy thoang thoáng vẫn có mùi chi phấn đó ư? Nếu có nữ nhân sao không lên tiếng?
Long Dực chưa dứt lời bỗng có tiếng nói đàn bà phát ra từ trong phòng:
- TÔ Tử vương đấy ư? Sao không vào còn chờ gì nữa?
Long Tán cứ ngỡ trong gian phòng bí mật này TÔ Tử Kiệt giam giữ ai đó, ai ngờ khẩu khí này người đàn bà trong ấy không phải bị giam giữ mà vẫn tự do.
Long Tán kéo Long Dực bước vào.
Trong phòng bề bộn sách vở thư tịch chất cao tới nóc nhà trong một loạt các kệ gỗ đánh bóng lộn như có thể soi gương được.
Cả ba đinh ninh phải gặp một nữ nhân, không ngờ trước mặt họ là một gã đàn ông to béo tròn trĩnh mặt không để một chút râu nào. Gã đàn ông cười toe toét hở rộng vành môi dày đánh son đỏ loét:
- Ả thỉ ra không phải là TÔ Tử vương. Chư vị là ai đây?
Long Tán cẩn thận đáp:
- Chúng ta là bằng hữu của tiểu vương gia. Các hạ làm gì trong này?
Long Tán vừa dứt lời, gã đàn ông di thân tới liền, thân hình gã to béo nặng nề nhưng thủ pháp mau lẹ không khác gì đứa trẻ lanh lợi, chớp nhoáng đã đến bên Long Tán. Tay gã cầm một cái gương như cái gương soi mặt đánh bổ từ trên xuống huyệt Bách Hội của Long Tán.
RÕ ràng đây là đòn chí tử. Long Tán không phải là đối thủ dễ thủ thắng.
Dù bị tấn công rất bất ngờ nhưng chiêu thế của y nhanh hơn gã đàn ông rất nhiều Cạnh tay phải y chặt ngang tầm đầu đẩy chiếc gương ra. Chiếc gương rơi xuống sàn gỗ vỡ tan từng mảnh nhỏ. Long Dực quát:
- Mới gặp nhau mà sao các hạ đã hạ thủ? Không nể mặt bằng hữu TÔ TỬ vương ư?
Gả đàn ông cười gằn, giọng gã là giọng kim, the thé chăng khác gì âm thanh của nữ nhân:
- Ðã là bằng hữu của TÔ Tử vương mà không biết ta Ở trong này làm gì ư?
CÓ phải các ngươi định lừa lão gia không?
Gã nói đúng, Long Tán và Long Dực hoàn toàn không biết gã Ở trong này làm gì với đống sách vở to lớn thế này.
Nhìn cái gương đã vỡ, gã đàn ông ra vẻ hơi tiếc rẻ, gã chộp vội thanh kiếm đặt trên một chồng sách rút ra liền:
- Chư vị không nói rõ vào đây làm gì, ta cho Vô VÔ ảnh La trói chặt đó.
Ðã một lần nếm mùi VÔ ảnh La, Phàn Nhất Chi vội vàng lên tiếng:
- Lão nhân gia, tuy không phải bằng hữu thân thiết của tiểu vương, nhưng bọn tại hạ cũng là thiện nhân, cần gì phải động thủ quá sớm?
Gã đàn ông dừng tay lại chưa tấn công vội, gã gật đầu:
- Nói như tiểu tử này tạ nghe được. Hãy cho biết chư vị vào đây làm gì?
Phàn Nhất Chi đáp thay:
- Bọn tại hạ tình cờ phát hiện gian phòng bí mật này, e rằng có ai bị giam giữ nơi đây nên định giải thoát, không ngờ gặp lão nhân gia, nếu lão nhân gia không đồng ý cho vào thì thôi.
Gã đàn ông thở dài mặt buồn rười rượi:
- Ta tuy không bị giam giữ nhưng chăng khác nào bị giam giữ, ta tình nguyện vào đây đó.
Long Dực không nén được kinh ngạc:
- ủa! Sao lão gia lại tình nguyện bị giam giữ?
Gã thở dài lần nữa:
- Chuyện cũng hơi lôi thôi. Ta kể vắn tắt: TÔ Tử vương có họ ngoại với Càn Long hoàng đế. Ta lại là hoạn quan trong triều cho nên biết chuyện TÔ Tử vương vừa đoạt được Càn Khôn Yếu Quyết. Tính ta từ lúc "Tự Yêm" (tự hoạn để làm thái giám) chỉ ham mê có kỳ thư trong thiên hạ nên tự nguyện giam thân Ở đây để học chữ Hồi Cương học Càn Khôn Yếu Quyết.
Ta đang học chữ Hồi Cương, chư vị không thấy sao?
Phàn Nhất Chi không ngăn được tò mò hỏi liền:
- Lão nhân gia đã thấy Càn Khôn Yếu Quyết chưa?
Gã hoạn quan tên Mậu Quán Thật gật đầu không chút suy nghĩ:
- CÓ thấy đây là bản Càn Khôn Yếu Quyết do TÔ Tử vương sao chép lại đưa cho ta tìm đọc.
Gã đưa ra một cuốn sách đã sờn gáy phất cây lung lay mấy hàng chỉ đóng lơi lỏng xấp giấy bản này. Phàn Nhất Chi ướm thử:
- Lão gia có thể cho vãn sinh xem qua được chứ?
Gã rút cuốn sách về, từ chối:
- Ngươi xem có ích gì? Trong này viết toàn loại chữ Hồi Hột mà ta cố công học trong ba tháng nay vẫn chưa đọc được một trang đầu.
Gã lui cui cất lại cuốn Càn Khôn Yếu Quyết vào đống sách vở bề bộn.
Long Tán đột ngột hỏi:
- TÔ Tử Kiệt không có mặt trong CỔ Phật lâu ư?
Mậu Quán Thật:
- Chư vị không biết chuyện TÔ Tử vương hiện đang qua Tây Trúc à?
Vương đi tìm Ðảo Vũ chân nhân đó.
- Ðảo Vũ chân nhân hành trạng ra sao?
Mậu Quán Thật cả cười:
- Ðảo Vũ chân nhân nổi tiếng bên Thiên Trúc về võ công trác tuyệt có thể đem so sánh với VÕ Ðang tổ sư Trương Tam Phong, Thiếu lâm tổ sư BỒ Ðề Ðạt Ma. Ngoài ra Ðảo Vũ chân nhân còn thông thạo tất cả các ngôn ngữ trong thiên hạ.
- Bao giờ TÔ Tử Kiệt mới trở về?
- Bao giờ xong việc, một tháng, ba tháng, một năm, ba năm, điều ấy ta chưa biết được.
Nói xong câu ấy Mậu Quán Thật cười ha hả thật to một cách Vô nghĩa rồi gã lẩm bẩm tiếp:
- Ta đã có khuyên TÔ Tử vương không nên lặn lội sang Thiên Trúc gian nan làm chi. Chỉ cần cho ta một năm Ở đây là ta có thể đọc được hết các chữ Hồi Cương được rồi.
Phàn Nhất Chi đưa chiếc quạt bồ phiến lên cho Mậu Quán Thật nhìn thấy rõ ràng chỗ được khắc bằng móng tay ấn mạnh nổi trên ấy:
- Lão nhân gia có phải tên lão nhân gia viết với chữ Mậu này?
Mậu Quán Thật nhìn rất lâu chữ Mậu rồi tỏ ra kinh ngạc:
- Ðúng đó là chữ Mậu tên ta, ai viết nó trên quạt này?
- Một người đã chết rồi.
Mậu Quán Thật lắc đầu:
- Tiểu tử nói không đúng. Người viết chữ Mậu này chưa chết đâu.
Chàng cãi:
- Người này chết trước mắt vãn sinh. Chính vãn sinh đỡ xác y trên tay làm sao lão nhân gia biết được?
Mậu Quán Thật mỉm cười:
- Y lừa tiểu tử đấy. CÓ phải y chết cách đây đúng hai mươi tám ngày không?
Phàn Nhất Chi cố nhớ lại, nhẩm tính rồi gật đầu:
- Ðúng rồi, chết cách đây đúng hai mươi tám ngày, tại sao lão nhân gia biết đúng như vậy?
Mậu Quán Thật cười lớn:
- Vì đó là ngày TÔ Tử vương lên đường sang Thiên Trúc, y giả chết để thoát thân theo vương đó mà! Y là ai vậy?
Phàn Nhất Chi cũng ngơ ngẩn:
- Lẽ nào... lẽ nào... y là TỔ Di Khánh, Cái bang thiếu chủ...
Long Tán gật đầu:
- Với bản lãnh võ học của Cái bang thiếu chủ thì thuật Ngưng Thần Tụ Khí không khó khăn gì, nhưng tại sao y lại cần phải giả chết để thoát theo TÔ Tử Kiệt?
Mậu Quán Thật tinh quái:
- Biết đâu chăng vì Càn Khôn Yếu Quyết? Chư vị nên biết Cái Bang Ðộc Cước TỔ Ðại là người có võ công thâm hậu lại mưu ma chước quỷ hơn người. Còn Cái bang thiếu chủ TỔ Di Khánh dù gì cũng là con của TỔ Ðại.
Con giống cha là sự thường, ha ha...
Xưa nay Phàn Nhất Chi chua hể biết gì về chuyện giang hồ, chàng cũng chưa có chút gì kinh nghiệm về các thủ đoạn rắc rối phiền phức và ác độc của bọn giang hồ hắc đạo cũng như bạch đạo nên trong bụng rất hoang mang, không biết có nên tin lời gã hoạn quan kỳ dị này không.
Lúc ấy Long Dực chợt nhảy tới trảo pháp vươn dài bấu lấy cuốn Càn Khôn Yếu Quyết đút liền vào ống tay áo:
- Sư huynh! Chúng ta trở về núi thôi!
Mậu Quán Thật thân pháp không khác gì quả bóng bật ra chân ngang cửa - Chư vị! Nãy giờ chúng ta rất là ôn hòa với nhau. Tại sao chư vị lại có ý cướp Càn Khôn Yếu Quyết của ta?
Long Tán chưa hiểu ý sư đệ, cũng can thiệp:
- Ta lấy làm gì bản Càn Khôn Yếu Quyết bằng chữ Hồi Cương này? Sư đệ Long Dực lắc đầu:
- Sư huynh! Chỉ có cách nầy mới khiến mai đây TÔ Tử Kiệt tự đến tìm ta.
Sư huynh không nhớ công khó nhọc của chúng ta khi phải trèo non vượt suối tìm đến đây, chăng lê Vô ích về không?
Long Tán chợt tỉnh ngộ, đồng ý liền:
- Hay lắm! Mậu lão huynh! Xin được tạm mượn Càn Khôn Yếu Quyết đến khi nào TÔ Tử Kiệt trở lại Trung Nguyên.
Mậu Quán Thật vẫn không tránh khỏi ngưỡng cửa, gã ngửa cổ cười:
- Chư vị! Nãy giờ ta rất ôn hòa, nhưng xin nhắc để chư vị rõ: xưa nay ta đam mê sách vở thư tịch hơn sinh mạng. Nếu chư vị muốn đoạt Càn Khôn Yếu Quyết ta miễn cưỡng...
Ðột nhiên Long Dực cười khà một tiếng, y lộn ngược thân pháp, cước tả đá liền vào huyệt Ðan Ðiền của Mậu Quán Thật. Gã hoạn quan này không thể ngờ chiêu thế lạ lùng của Long Dực, gã chuẩn bị thả phần tiền thân, khi bị tấn công vào hạ thân, gã đâm ra lúng túng, quyền của gã định quạt xuống nhưng không kịp.
củng lúc ấy, Long Tán đã áp sát người Mậu Quán Thật, y đánh hổ tráo xuống tỳ bà cốt của gã, thế đưa ra rất mạnh và mau chộp như chớp giật khiến Mậu Quán Thật bị kẹp vào giữa.
Phàn Nhất Chi trong trường hợp bắt buộc cũng đành xuất chiêu theo, cán quạt của chàng bật ra đánh thẳng tới huyệt U Môn buộc Mậu Quán Thật phải tung người vọt lại sau một trượng để tránh.
Thừa dịp ấy, cả ba vọt ra ngoài CỔ Phật lâu. HỌ Mậu có vẻ sợ thật sự, gã vừa đuổi theo, vừa la to:
- Chư vị! Chư vị đã đoạt Càn Khôn Yếu Quyết, hãy đem ta theo với!
Long Tán, Long Dực và Phàn Nhất Chi hạ thân xuống chân lầu, quay lại vẫn thấy Mậu Quán Thật bám sát theo. Long Tán quay lại cáu kỉnh nói:
- Chúng ta về vùng Ma Thiên Lãnh, lão nhân gia cũng theo ư?
Mậu Quán Thật ngây người trong chốc lát rồi quả quyết:
- Chư vị tới thiên thai hải giác ta cũng phải theo.
Ðứng dưới lầu là Diệp Bác Quần và Lạp CỔ Lan, cả hai không dám ngăn cản sư huynh đệ Lưỡng Long Thần Châu, đành để cả bọn vượt ra ngoài cổng Tử Chiêm viện.
Ðường tới Ma Thiên Lãnh xa diệu vợi.
Trên con đường thiên lý chỉ có một cổ xe ngựa chạy lọc cọc qua những hẻm núi, những cánh đồng bát ngát.
CỔ xe ngựa bên trong có Long Tán, Long Dực và Mậu Quán Thật, còn người trẻ nhất là Phàn Nhất Chi giả làm tên nài ngựa ngồi phía trước quất chiếc roi dài ngoằng.
Qua Thiểm Tây trời sập tối.
Long Dực là người sốt ruột nhất mà cũng phải hỏi:
- Sư huynh! Ðêm nay chúng ta tạm ngụ Ở đâu?
Long Tán thâm trầm hơn, thở dài:
- Ồ! Ớ đây đã gần Ðơn Hành Quán, chúng ta ghé vào đó xem sao!
Lá tửu bài của Ðơn Hành Quán quả nhiên đang phần phật bay trong hoàng hôn không cách xa bọn họ là mấy.
Phàn Nhất Chi vừa ngoặt con ngựa vào trong cổng quán, chủ nhân đã hấp tấp chạy ra, dường như y rất quen thuộc với Lưỡng Long Thần Châu nên vội vàng báo tin:
- Nhị vị đại ca ôi! Tin vừa báo về gian Ngọa Long Thất của nhị vị đại ca đã bị cừu nhân đốt cháy sạch rồi!
Long Tán xuống xe ngựa trước:
- Sao Vương đệ biết? Chúng ta có cừu nhân nào Ở vùng Ma Thiên Lãnh này?
Chủ quán Vương đệ lắc đầu:
- Tiểu đệ không biết. Hay là cừu nhân biết nhị vị đại ca vắng nhà định lục soát tìm vàng bạc châu báu gì đó rồi đốt lửa phi tang?
Long Dực cười to:
- Chúng ta làm gì có vàng bạc châu báu mà lục soát?
Quay sanh sư huynh, y hỏi:
- Hay là bọn Cái Bang Thập ác Ở Hàng Châu?
Mậu Quán Thật xen vào, vẫn bằng giọng the thé như đàn bà của gã:
- Cái Bang Thập ác à? CÓ phải là tên phản đồ Tư Không Thiên không?
Long Tán nghiêm nét mặt:
- Còn ai vào đây nữa. Nên biết Cái Bang Thập ác không gì không dám làm. Nhưng có bao giờ hắn cướp vàng bạc châu báu đâu?
Phàn Nhất Chi xen vào hỏi:
- Nhị vị huynh trưởng! Cái Bang Thập ác không phải là mười tên hay sao?
Long Dực biết chàng chưa hiểu rõ các nhân vật giang hồ liền vỗ vai chàng:
- Tiểu tử lầm rồi! Cái Bang Thập ác chỉ là một tước hiệu của Tư Không Thiên, hắn khoa đại "Mười cái ác" tức có nghĩa là "không chừa một diều ác,, nào đó thôi.
- Hắn có liên hệ gì đến TỔ Di Khánh?
- Chính là sư thúc của thiếu chủ TỔ Di Khánh, vì tranh chấp nhôi vị chưởng môn Cái bang nên hắn phản bội Cái Bang Ðộc Cước TỔ Ðại, cướp Cái Bang Di Công, tự thành lập một chi nhánh xưng là "Cái Bang Nam Tông" và tự tôn mình là chưởng môn nhân.
Phàn Nhất Chi họ i:
- Nhị vị huynh trưởng không thù oán gì với hắn chứ?
Long Tán tặc lưỡi:
- Trong cõi giang hồ hắc bạch khó phân này, nói không gây thù oán gì cũng là sai mà nói có gây thù oán cũng chưa hắn đúng. Chúng ta chưa hề gặp Tư Không Thiên nhưng dường như để củng cố ngôi vị chưởng môn Nam Phái và để nuốt dần Bắc Phái của TỔ Ðại, hắn ngại gì không có hành động ngông cuồng?
Mậu Quán Thật gật đầu:
- Lão hiểu rồi!
Long Tán hỏi liền:
- Lão nhân gia hiểu chuyện gì?
Mậu Quán Thật:
- Hiểu tại sao Tư Không Thiên lại đốt nhà chư vị sau khi lục soát tất cả.
- Tại sao?
- Tại hắn cần cướp đoạt Tán Công Ðại Pháp Môn của chư vị. Chư vị không nhớ sao, Tư Không Thiên đang cần củng cố địa vị chưởng môn nhân nam phái Cái bang, mà muốn củng cố địa vị không có cách nào hơn là là phải tự luyện võ công bản lãnh để thừa sức đối phó với Bắc Tông TỔ Ðại.
Lâu nay lão nghe đồn Tư Không Thiên ra sức sưu tập bí kíp võ công trong thiên hạ, lẽ nào hắn không nghe tiếng Tán Công Ðại Pháp Môn uy lực không lường của chư vị?
Long Tán sực tỉnh, y liền lẩm bẩm:
- Cái Bang Thập ác Tư Không Thiên dù có đến mười đầu sáu tay cũng không thể nào tìm được Tán Công Ðại Pháp Môn của huynh đệ ta.
Mậu Quán Thật tò mò:
- Thì ra Tán Công Ðại Pháp Môn nhị vị không cất Ở Ngọa Long Thất ư?
Lon Tán bật cười to:
- Không! Ta cất Ở trong này thì có ai lấy được?
Vừa nói y vừa chỉ vào đầu và bật cười lên ha hả.
Chủ quán Vương đệ xen vào nhắc nhở:
- Tư Không Thiên không cướp được Tán Công Ðại Pháp Môn của nhị vị đại ca nhưng đã cướp đi một vật cũng quý không kém gì đó!
Long Dực trợn mắt:
- Vật gì quý?
vương đệ nhăn nhó rất tức cười:
- Long Dực đại ca không nhớ người thiếp yêu quý của đại ca là Chu Diệp tỷ tỷ thật ư?
- Ðinh Chu Diệp võ công quán thế, sử độc đệ nhất thiên hạ, không lẽ không kháng cự được với Tư Không Thiên?
Vương đệ lắc đầu:
- Ðại ca ôi! Ðại ca đừng quá tự thị. Nghe bọn săn bắn chung quanh Ma Thiên Lãnh đồn rằng, đêm ấy Tư Không Thiên đã xông An Tức Hương khiến tỷ tỷ hôn mê rồi mới vào nhà lục xét. Ðại ca không nhớ về pháp môn độc vật thì Tư Không Thiên chưa chắc là "đệ nhị cao thử' đâu.
Long Dực nghe tin người thiếp của mình là Ðinh Chu Diệp đã bị bắt đi, y nổi giận quay sang quát Phàn Nhất Chi:
- Tiểu tử! Kíp sửa soạn đánh xe lên đường! Ðêm nay ta không cần nghỉ ngơi gì cả.
Long Tán giữ lấy vai người sư đệ:
- Hãy bình tâm, bây giờ có về cũng đã muộn, tên Cái Bang Thập ác Tư Không Thiên cũng đã cao bay xa chạy rồi. Cứ tiếp tục cho ngựa vào chuồng nghỉ ngơi. Vương đệ! Hãy sửa soạn cho ta một bữa rượn ngon đó.
Mậu Quán Thật tán đồng:
- Long đại ca nói phải lắm! Cứ từ từ rồi ta sẽ tính kế! Theo lão mỗ được biết, tên Tư Không Thiên không đời nào dám chạm tới người Ðinh tỷ tỷ đâu vì hai lê: Thứ nhất hắn cũng nể nang võ công của nhị vị, thứ hai mục đích của hắn cũng chỉ là muốn cướp Tán Công Ðại Pháp Môn của chư vị, chứ giết Ðinh tỷ tỷ có ích gì?
Ðột nhiên gã hỏi ngoặt:
- Ðinh tỷ tỷ có được nhị vị truyền thụ Tán Công Ðại Pháp Môn không, Long Tán lắc đầu:
- Tán Công Ðại Pháp Môn chỉ truyền thụ được cho nam nhân, nữ nhân nếu học pháp môn này sẽ bị tán khí suy nhược đến chết.
Bữa rượn thịt đã được dọn lên bàn.
Tối hôm đó cả bốn ngủ chung một phòng lớn trên cái gác rộng mênh mông của Ðơn Hành quán.
Nói là ngủ nhưng thực sự cả ba không ai chợp mắt.
Phàn Nhất Chi vì thời gian tuổi trẻ uổng phí vào những sách văn chương nên chàng quyết tự tu luyện gấp đôi các bí kíp võ công mà chàng tình cờ có được nhất là yếu quyết Cái Bang Di Công chép trên chiếc quạt do TỔ Di Khánh để lại.
Nhờ có hai bậc cao thủ bên cạnh, Phàn Nhất Chi dễ dàng đả thông được những gút mắc mà nếu không có ai hướng dẫn chàng sẽ khó hiểu thấu.
Chỉ có một mình Mậu Quán Thật là vừa đặt lưng xuống đã ngủ say. Thảo nào gã không béo mập tròn quay như một quả bóng bơm cứng hơi.
Tiếng mõ ba tiếng báo canh sắp hết canh ba.
Phàn Nhất Chi đang vận công điều khí đến chỗ Vật Ngã Tương Vong (sự vật và ta đều quên cả) bỗng chàng mơ hồ nghe có tiếng xuyên thăng vào màng nhĩ:
- Tiểu tử! Sao lại biết Cái Bang Di Công của nhà ta?
RÕ ràng tiếng nói này áp dụng bí thuật Truyền âm Nhập Mật nên chàng mới nghe rõ đến thế. CÓ tiếng nữ nhân đáp lại nhỏ hơn:
- Cái Bang Di Công đâu phải chỉ một mình thiếu gia biết. Thiếu gia nên nhớ Ở đời "trên trời còn có trời!" chàng tỉnh liền, lắng nghe tiếng đáp:
- "Trên trời còn có trời!" Hừ! ÐÓ là lời ta đã từng nghe TỔ Ðại nói một lần rồi. Nàng biết Cái Bang Di Công trên trời này chỉ có ba người là sư huynh TỔ Ðại của ta, ta và người sư diệt TỔ Di Khánh nữa mà thôi!
- Thế thì thiếu gia muốn đối phó với tên tiểu tử đó thế nào?
Một tiếng cười gằn ghê rợn:
- Phế bỏ võ công của y!
Phàn Nhất Chi nhìn sang giường kế cận. Mậu Quán Thật vẫn ngủ say và hai sư huynh đệ Lưỡng Long Thần Châu biến dạng từ lúc nào.
Ngay lúc ấy tiếng nữ nhân lại cất lên, nhưng lần này rõ ràng rất hoảng hốt:
- Long ca ca! Không phải đó là ý của thiếp đâu, chăng qua... chăng qua...
Chàng khám phá ra tiếng nói Ở gần chàng chứ không phải xa xôi gì. Dùng chỉ công, chàng chọc thủng một lỗ lớn tấm vách giấy cây ngăn cách phòng này và phòng bên cạnh. Chàng nhìn rõ mọi diễn biến:
Long Tán và Long Dực đứng án ngữ giữa cửa phòng. Bên trong, đứng sát vào bức vách là một thanh niên rất tuấn tú và một nữ nhân không còn trẻ lắm nhưng mi thanh mục tú khá mỹ lệ.
Nữ nhân mặt tái xanh run lẩy bẩy:
- Long ca ca! Thiếp Ở với ca ca ngót năm năm không làm gì phật ý ca ca, xin nghĩ chút tình...
Long Dực gầm lên:
- Bây giờ nàng hãy nói dứt khoát: có trở về với ta không?
Thì ra là Ðinh Thu Diệp, người thiếp của Long Dực.
Chu Diệp giọng vẫn còn run:
- Xin Long ca ca tha thứ. Thiếp... thiếp...
Thanh niên tuấn tú cười khẩy:
- Phu nhân! Lòng phu nhân ra sao phu nhân cứ nói, có ta đây hà tất phải sợ hãi quá như thế?
Không hiểu liên hệ giữa thanh niên và Ðinh Chu Diệp thế nào mà y lại gọi nàng là "phu nhân" Chăng lê họ lại là phu phụ? Thế còn Long Dực?
Ðinh Chu Diệp lục nhìn thanh niên, mặt y vẫn tươi cười nhưng ánh mắt rất nghiêm khắc lạnh lùng, khác hằn bộ mạt đẹp trai u nhã của y. Ðinh Chu Diệp lúng túng lắm, nàng cố thu hết can đảm mới nói được một câu vừa nhỏ vừa ấp úng, vừa thẹn thùng:
- xin... xin... Long ca ca tha thứ... thiếp xin... xin không trở về nữa!
Lang Tán cực kỳ kinh dị hỏi tiếp:
- Thế ra thím đã phải lòng tên mặt đẹp nhưng tâm ác kia?
Thanh niên bị gọi là "mặt đẹp tâm ác" hình như không nhịn nổi, tiến tới một bước, tay cũng cầm một chiếc quạt bồ phiến đánh thăng cán vào mặt Long Tán:
- Các hạ đừng nói hồ đồ! Thiếu gia có ép buộc gì Ðinh cô nương mà gọi là "tâm ác?" Long Tấn trầm thân tránh đòn, trảo lập tức phản công quật ngược liên tiếp hơn mười chiêu thế liên hoàn vào trưng thân và hạ thân đối phương:
- Tư Không thiếu gia! Ta không can thiệp vào chuyện gia thất của sư đệ ta, nhưng gẫm hành vi của thiếu gia gọi là "tâm ác" cũng là nhẹ lắm rồi!
Thì ra thanh niên tuấn tú là Tư Không Thiên biệt hiệu Cái Bang Thập ác.
Phàn Nhất Chi càng hoang mang kinh dị hơn. Chàng cứ đinh ninh người có biệt hiệu Cái Bang Thập ác phải có bộ mặt vừa khó coi và xuất hiện dưới phong cách khả Ố không thể nhìn nổi. Ai ngờ Cái Bang Thập ác Tư Không Thiên không khác gì một văn nhân nho nhả, dáng điệu rất ung dung, giọng nói rất nhu hòa và gương mặt trời cho đẹp như tượng nặn, dễ dàng quyến rũ bất cứ một thiếu nữ nào. Chàng cẩn thận quan sát kỹ gương mặt của Tư Không Thiên.
Lâu lắm chàng mới phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú ấy là hai con mắt sáng như ánh chớp và lạnh như băng.
Bấy giờ Tư Không Thiên và Long Tán đã trao đổi với nhau trên năm mươi chiêu thế, xem ra võ công cao tuyệt như Long Tán mà không hề chiếm được thượng phong chứng tỏ bản lĩnh của Tư Không Thiên không phải là tầm thường.
Bông nhiên người Long Tán xoay tít, khi dừng lại trong hai tay y là hai ngôi sao kim khí đưa ra năm cánh bén nhọn. Ngôi sao năm cánh trong tay Long Tán hình như có hồn riêng, nó xoè một cánh đánh dọc từ huyệt Toàn Trúc kéo dài xuống huyệt Hoành Cốt của Tư Không Thiên. Tư Không Thiên cười gằn, chuyển động thân pháp. Nhìn hai bàn chân của Tư Không Thiên xoay về hai phía khác nhau, Phàn Nhất Chi hiểu rằng y đang thi triển Cái Bang Di Công.
Nói thì chậm nhưng sự thực mau không thể tả, chớp nhoáng Tư Không Thiên đã xoay về bên cạnh Long Tán và khi Long Tán chưa kịp xoay ngôi sao vũ khí trong tay mình theo thì cán quạt bồ phiến của Tư Không Thiên đã đập vào cạnh bàn tay ngay huyệt Hợp Cốc của Long Tán.
Tư Không Thiên đinh ninh chiêu Hoàn Bích Triệu này sẽ đánh rơi một ngôi sao trong tay Long Tán không ngờ cánh quạt chưa đến mục tiêu đã bị dội lại vì kình lực Vô hình từ người Long Tán phát ra.
Y chưa kịp kinh ngạc, ngôi sao thứ hai bật cánh đánh ngược từ huyệt Hoành Cốt trở lên. Hàng cúc áo trước của Tư Không Thiên bị cánh ngôi sao móc vào kéo đứt tung.
Tư Không Thiên lui lại cùng lúc với Long Tán cụng vội vàng lui lại. Ai cũng tưởng Long Tán đang Ở thế thắng nhưng thực ra mặt y cũng tái mét vì cùng lúc với hàng cúc áo đứt tung của Tư Không Thiên, hai điểm máu nho nhỏ vừa ứa ra trên vai Long Tán ngay huyệt Kiên Ngung. Thì ra các quạt Tư Không Thiên sau khi bị kình lực của Long Tán đẩy ra đã trở thế đánh vào xương tỳ bà cốt của Long Tán. May thay vừa vặn lúc ấy Long Tán đánh ngôi sao trúng vào hàng cúc áo của Tư Không Thiên buộc y hoảng hốt lùi lại chiêu thế chệch hắn đi nên chỉ trúng huyệt Kiên Ngung và hai cái đinh nhỏ xíu đóng trên cán quạt đập vào Long Tán bật ra hai giọt máu nhỏ.
ấy là rất may cho Long Tán, nếu Tư Không Thiên bình tĩnh hơn chút nữa chiêu thế của y đã đánh trúng tỳ bà cốt của Long Tán và trúng huyệt này đối phương bị phế bỏ võ công tức khắc.
Long Tán lui lại mắt trắng bệch, thở dài:
- Cái Bang Di Công quả là danh bất hư truyền! Bái phục! Bái phục!
Tư Không Thiên tuy đang Ở thế thượng phong nhưng nguyên hàng cúc áo bị đánh rớt hết, hai tà áo y bay phất phơ khiến y bụng cũng rất e dè, y cười gượng:
- Ta nghe Lưỡng Long Thần Châu có Tán Công Ðại Pháp Môn tung hoành suốt dãy nam Trung Nguyên, té ra cũng không có uy lực gì ghê gớm lắm!
Long Dực vốn tính rất nóng nảy, nhảy liền đến trước mặt sư huynh:
- Tên phản đồ Tư Không Thiên kia! Chăng qua sư huynh ta còn nể tình chưởng môn TỔ Ðại vốn là bậc chính nhân quân tử nên có nương tay với ngươi. Ngươi muốn nếm thử sự lợi hại của Tán Công Ðại Pháp Môn của nhà chúng ta ư?
Tư Không Thiên lạnh lùng đáp:
- Món ngon ai không muốn nếm thử? Trong võ học, Tán Công Ðại Pháp Môn cũng đáng gọi là món ngon đấy chứ. Thiếu gia đây bây giờ không còn quan hệ gì với TỔ Ðại sư huynh nữa. Việc sư huynh của thiếu gia có là quân tử hay tiểu nhân là việc chỉ cần thiếu gia biết là đủ rồi, chư vị hà tất dọa nạt thiếu gia làm chi? Sư huynh Long Tán có hai tay, hai Thiết Ngũ Tinh mà còn chưa áp đảo được thiếu gia hà huống thiếu gia lại sợ sư đệ hai tay không ư?
Y mở lời một điều là thiếu gia, hai điều tự xưng là thiếu gia rất ngạo mạn, như càng trêu chọc tức Long Dực.
Trong bụng vốn đang ấm ức vì Ðinh Chu Diệp, lại bị nói khích, Long Dực không thể nhịn được, y rút trong người ra một đoản côn ngắn chỉ bằng hai gang tay đen bóng loáng rất kỳ dị nhìn chăng khác gì cái chày giả gạo thu nhỏ Phàn Nhất Chi rất hứng thú vì được quan chiêm tài nghệ của các cao thủ, đang hồi hộp theo dõi trận đánh bỗng nghe Long Tán nghiêm giọng nói với sư đệ:
- Long Dực! Long Nhãn Trụ của sư đệ hãy cất đi, chúng ta cùng liên thủ cho tên tiểu tử ngông cuồng này biết thế nào là Tán Công Ðại Pháp Môn.
Nên biết trong giang hồ quy củ rất nghiêm nhặt. Lưỡng Long Thần Châu và Cái Bang Thập ác Tư Không Thiên tuy cùng nổi tiếng ngang nhau nhưng so về tuổi tác, Tư Không Thiên kém rất nhiều, nay Lưỡng Long Thần Châu lại liên thủ đối phó với Tư Không Thiên là tự xếp mình Ở thế hạ phong, việc này nếu đồn đãi ra giới giang hồ, hiển nhiên tên tuổi của Lưỡng Long Thần Châu sứt mẻ không ít.
Long Tán và Long Dực nếu kể về kinh nghiệm giang hồ chắc chắn biết điều ấy nhưng vừa rồi Long Tán đã có dịp giao thủ cùng Tư Không Thiên, y đã đo lường được sự lợi hại của Cái Bang Di Công. Tuy anh em Lưỡng Long Thần Châu có giao tình rất sâu đậm với Cái Bang Ðộc Cước TỔ Ðại trước đây là sư huynh của Tư Không Thiên, nhưng hiện nay Tư Không Thiên đã tự ý tách khỏi Cái bang tự lập chi phái Nam Tông công khai đối nghịch với TỔ Ðại thì không thể coi là sư đệ cùng môn phái được nữa.
Trong lòng Long Tán rất sợ Long Dực bị thất bại dưới tay Tư Không Thiên và nếu như vậy thật, bao nhiêu danh dự của Tán Công Ðại Pháp Môn sẽ tiêu tan hết lần này, nên y quyết định dù có bị mang tiếng lấy hai chọi một mà thắng vẫn hơn để sư đệ thua.
Dường như Tư Không Thiên cũng ý thực được phần hơn của mình, y cả cười:
- Hân hạnh lắm. Hôm nay được tiếp một lúc cả Lưỡng Long, thiếu gia rất sung sướng. Nhị vị cứ tùy ý dùng vũ khí, thiếu gia đây bình sinh chỉ một tay một quạt là đủ.
Tư Không Thiên đứng sừng sững giữa phòng đẹp như một thiên thần giáng thế, tay y bật cho chiếc quạt xòe rộng ra. Tuy đứng có hơi xa nhưng Phàn Nhất Chi vẫn nhìn thấy rõ mặt quạt chép bài Cái Bang Di Công giống hệt như chiếc quạt bồ phiến chàng đang có.
Rất âm thầm, chàng cũng rút chiếc quạt của mình ngắm nhìn rồi cũng xòe rộng quạt, chàng vừa theo dõi thân pháp của Tư Không Thiên vừa đọc bài Cái Bang Di Công trên tay mình.
Kể ra thân pháp của Tư Không Thiên khá đơn giản nhưng không hiểu do đâu cả hai anh em Long Tán và Long Dực liên thủ đánh liên tiếp gần mười chiêu mà vẫn không trúng được y.
Càng xem, Phàn Nhất Chi càng tiếp thu mạch lạc hơn các chiêu thế của Cái Bang Di Công và từ từ nhận ra chỗ ảo diệu khôn lường của nó. Cái Bang Di Công dựa chính trên ý, khí và lực. Mỗi khi di động theo chiều xoay bát quái, đều phát ra một sức gió cuốn tung vạt áo như muốn cuốn vào chân của hai đối thủ.
Trao đổi quyền pháp hơn một khắc có gần hai trăm chiêu mà Lưỡng Long Thần Châu vẫn không có cách nào chạm được vào tới Tư Không Thiên.
ÐỎ mặt tía tai, Long Dực quát lên:
- Sư huynh, sao không thi triển Tán Công Ðại Pháp Môn?
Long Tán khẽ "ừm" một tiếng đáp lại. Hai người đột ngột phân ra hai hướng đối nghịch, Long Tán vọt người theo hướng bắc và long Dực xoay thân xuống hướng Nam. Hai hướng này trong Tán Công Ðại Pháp Môn là hai hướng của quẻ Ly và quẻ Khảm: xoay theo Ma phương nên mọi phương vị đều coi như một cố ý không để hở một chút nào cho đối phương có thể tấn công.
Tư Không Thiên nhìn qua phương vị Ma phương của Lưỡng Long Thần Châu mặt không hề đổi sắc, trầm giọng nói với Ðinh Chu Diệp vẫn đứng kế cận:
- Phu nhân, họ sắp thi triển Tán Công Ðại Pháp Môn đỒ! Pháp môn này rất ky nữ tính. Nếu không muốn bị tổn thương, phu nhân tạm tránh ra ngoài.
Một mình thiếu gia đối phó được rồi!
Giọng nói của y rất kiêu ngạo nhưng cũng rất đúng khiến Long Tán, Long Dực thầm lo còn Phàn Nhất Chi nghĩ thầm: "Thảo nào sống năm năm với Long Dực mà Ðinh Chu Diệp không hề được học Tán Công Ðại Pháp Môn." Lúc ấy Phàn Nhất Chi nghe có tiếng người thở rất gần mình. Nhìn sang bên cạnh một cái giường, Phàn Nhất Chi thấy Mậu Quán Thật cũng đã khoét một lỗ to chăm chú theo dõi trận đấu.
HỌ Mậu có vẻ còn tập trưng theo dõi hơn chàng nữa vì chàng thấy mồ hôi của gã lấm tấm đầy trán mà gã không thèm lau, hai con ngươi trố ra như muốn lòi khỏi hốc mắt, chăng thèm để ý đến chàng và ngoại cảnh.
Ðang đứng Ở vị trí quẻ Khảm, Long Tấn xoay quyền đánh thăng nhinh nửa chừng biến chiêu Bát Vân Kiếm Nhật, quyền xoáy như lò so, kình lực rít lên thành tiếng "u,ư' rất kinh dị. Chớp nhoáng thân pháp của Long Tán đã chuyển về hướng Cấn rồi lại chớp nhoáng chuyển về hướng Ðoài trong lúc quyền thế liên tiếp bung ra cộng với kình lực ập vào đối phương.
Lúc ấy Long Dực mới thực là kỳ dị, người y căng phồng lên và miệng y hít từng hơi thực dài.
Thì ra Tán Môn Ðại Pháp Môn là một môn võ công rất kỳ dị, phải có hai người mới thi triển nổi và hai người ấy lại phải như cùng xương cùng máu với nhau vì một bên tấn công đánh địch, dồn vào thế hạ phong, còn một bên hấp công hút hết kình lực của địch khiến địch càng lúc càng suy yếu, cuối cùng là hạ sát thủ.
Long Tán và Long Dực tuy không phải là anh em ruột thịt nhưng tình nghĩa đồng sư môn còn thâm trọng hơn và coi như đồng cốt huyết với nhau nên mới có thể liên thủ thi triển Tán Công Ðại Pháp Môn tinh diệu đến thế, và cũng vì thế mà hai mươi năm nay vả hai mới danh chấn giang hồ với hiệu Lưỡng Long Thần Châu.
Tư Không Thiên tuy còn rất trẻ nhưng bản lãnh đã vượt cả tuổi tác, y một tay cầm quạt xòe ra, một tay co lại biến thành trảo lật ngửa, năm ngón tay triều thiên như chiếc bát ngửa liên tiếp di động theo các phương hướng ngược lại.
Phàn Nhất Chi vừa theo dõi, vừa nhìn bài Cái Bang Di Công nên chàng tiếp thu rất rõ ràng, còn gã hoạn quan như bị hoa mắt, gã không dám nhìn Tư Không Thiên thêm nữa, chỉ tập trưng nhìn hai anh em Lưỡng Long Thần Châu.
Cả ba người bây giờ đã biến thành ba cánh chong chóng xoay tít trong căn phòng chật chội, ấy vậy mà không hề ồn ào chút nào đủ chứng tỏ nội lực của họ hết sức thâm hậu.
Ðang quay vùn vụt như vậy bỗng nghe có tiếng "ừm" khe khê, người Long Dực văng ra trước dội vào bức vách mỏng manh khiến nó rung lên dữ dội. Thân pháp của Long Dực và Tư Không Thiên chậm lại tức thì, toàn thân Long Dực đẫm mồ hôi và căng phồng một cách kỳ dị. Tư Không Thiên gấp chiếc quạt "xoẹt" một tiếng, tráo đánh vụt vào mang tai của Long Dực.
Nếu bị trúng chiêu này ngay huyệt Thái Dương chắc chắn Long Dực không sống nổi nhưng Long Tán đã kịp can thiệp.
Người của Long Tán bay lên như con thần ưng, cước từ trên cao đá vẹt ngang Thần Ðình của Tư Không Thiên. Nếu Tư Không Thiên muốn giết chết Long Dực ắt phải hy sinh mạng sống của chính mình vì không thể tránh chiêu Thần ưng Ðoạt Noãn ngày của Long Tán kịp.
Tư Không Thiên chuyển thế, tráo đánh ra nửa đường xoay tít về ngang mặt chân đứng cước của Long Tán. Long Dực thoát hiểm cùng lúc với một tiếng va chạm lớn. Tráo của Tư Không Thiên lật ngang thành chưởng đập mạnh vào huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân Long Tán. Long Tán cũng mau không kém, y rút chân chớp nhoáng tránh chưởng để thân rơi xuống sàn nhà Nhưng thân y rơi rất nặng nề khiến Long Dực hốt hoảng rú lên:
- Sư huynh, sư huynh có sao không?
Long Tán thở mệt nhọc:
- Ta bị tán khí hết rồi. Sư đệ! Lần này ta chịu nhục thôi!
Giọng than của y rất thê thảm khiến Phàn Nhất Chi cũng mủi lòng không kém.
Bỗng nhiên ngay lúc ấy Mậu Quán Thật bận ngửa người ra như bị ai đánh lén trúng và mặt gã tái xanh như tờ giấy bạch. Gã thở mệt nhọc không ra hơi:
- Tiểu tử! Cứu ta với, ta... ta...
Phòng bên kia Long Dực đang vội vàng nâng sư huynh dậy, y vội đặt chưởng tâm vào huyệt Ðan Ðiền của sư huynh rồi truyền công đả thông kinh mạch cho sư huynh. Tư Không Thiên lặng lê nhìn họ không tấn công tiếp một lúc y chậm rãi nói:
- Ta đến không phải có ý tranh thua với chư vị mà chỉ muốn công nhiên cho chư vị biết ta không phải là người cố tình cướp đoạt người đàn bà của chư vị. Chư vị thấy rồi, nàng tự nguyện theo thiếu gia chứ thiếu gia có ép uổng gì đâu?
Long Dực vẫn còn ấm ứ nhưng vì y đang bận tâm chữa chạy nội thương cho sư huynh nên không tiện tranh cãi, Tư Không Thiên tự động nói tiếp:
- Chư vị muốn hỏi tại sao thiếu gia lại đốt cái Ngọa Long Thất của chư vị chứ gì? Xin trả lời: không phải thiếu gia đốt đâu, thủ phạm chính là Ðinh Chu Di ếp đó!
Ðinh Chu Diệp vừa trở vào phòng, nàng điềm nhiên xác nhận:
- Tư Không thiếu gia nói đúng! Thiếp xin tạ lỗi với Long Dực Thần Châu một lần nữa. Sở dĩ năm năm trước thiếp ưng chịu sống với Long Dực Thần Châu là có ý muốn học Tán Công Ðại Pháp Môn chứ tuổi tác chênh lệch làm sao ăn đời Ở kiếp được? Chăng ngờ chiều chuộng Long Dực Thần Châu năm năm đằng đăng mà chăng hề học được như ý muốn, hôm trước nhân có thiếu gia đây đi qua nhà, thiếp bèn đốt nhà bỏ đi chứ có lấy một mảnh gì theo người đâu?
Long Dực thở dài:
- Thực ra là nàng không biết di hại của Tán Công Ðại Pháp Môn, không thể truyền dạy cho nữ nhân được, chứ ta có tiếc gì nàng. Hãy xem Mậu Quán Thật chỉ vì lén học lỏm Tán Công mà bị thoát khí phòng bên cạnh đây thì biết.
Quả thật là Mậu Quán Thật đang bị thoát khí, gã cố gắng thở ngáp như con cá bị vớt lên cạn. Tư Không Thiên hỏi:
- ủa! Mậu Quán Thật đâu phải là nữ nhân? Làm sao cũng bị Tán Công Ðại Pháp Môn hại?
Long Dực mỉm cười:
- Bề ngoài tuy gã không phải là nữ nhân nhưng gã đã tự hoạn thì cũng không phải là nam nhân nữa rồi.
Phàn Nhất Chi gọi lớn:
- Chư huynh trưởng! Hãy cứu Mậu Quán Thật, gã... gã...
Tuy chàng cố gắng ấn chưởng tâm truyền công lực cho gã hoạn quan nhưng vì công lực quá non yếu nên không có hiệu quả gì nhiều.
Thì ra Tán Công Ðại Pháp Môn quả là có di hại ghê gớm với những người học nó không phải là nam nhân. Mậu Quán Thật vốn là hoạn quan nên mới rỉnh định tâm học lén đã bị thoát khí nguy hiểm đến tính mạng, may nhờ Long Dực phát hiện ra sớm nên cuối cùng nhờ y truyền công thoát chết.
Không hiểu vì lý do nào đó, Tư Không Thiên đã nhìn thấy Phàn Nhất Chi đang cầm chiếc quạt bồ phiến của TỔ Di Khánh trên tay, y dùng Truyền âm Nhập Mật nói vào tai chàng không cho mọi người chung quanh nghe:
- Huynh đệ! Ðêm mai mời huynh đài lên ngọn Ma Thiên Lãnh gặp sư diệt TỔ Di Khánh của ta nhé!
Nói xong y kéo tay người nữ nhân Ðinh Chu Diệp đi luôn ra khỏi quán.
TRÙM TRUYỆN
Trùm Truyện - Trang website Bách Khoa tổng hợp mọi thể loại truyện bom tấn và HOT nhất được nhiều người yêu thích truyện tìm kiếm và chia sẻ.